Dị Thế Chi Thú Nhân Bộ Lạc
Phan_16
“Sau đó mẫu thân của nàng chết đi, phụ thân nàng cưới một vị mẫu thân mới, tân mẫu thân dắt theo hai người con gái, bọn họ đối xử với công chúa lọ lem không tốt. Vì thế nàng quyết định rời khỏi quê nhà, chèo thuyền lưu lạc trên biển. Đột nhiên có một ngày, công chúa lọ lem gặp phải gió lốc, tiến vào hải lý, nàng nghĩ mình chết chắc rồi thì lúc này vương tử nhân ngư đột nhiên xuất hiện…………….”
Một câu chuyện xưa vô cùng hỗn loạn vẫn đang tiếp diễn, câu chuyện thật dài xen lẫn rất nhiều thể loại, từ chuyện cổ tích, tới mạo hiểm sau đó lại biến thành khoa học viễn tưởng, cuối cùng công chúa lọ lem bị bà phù thủy độc ác biến thành vịt con xấu xí, được vương tử hôn lại hóa thành thiên nga, cuối cùng nàng cùng vương tử hóa thân thành bươm bướm, hết truyện……………
Gia Á không chỉ mỗi ngày tự lầm bầm nói chuyện với cục cưng, hắn còn kéo cả người khác.
“Sophie! Ngươi theo ta nói chuyện với cục cưng đi!” Một người vô cùng hưng phấn chạy vọt vào.
“Nói cái gì?” Một người lạnh nhạt ngẩng đầu.
“Ta muốn dưỡng thai, cái gì cũng được, ngươi nghĩ rồi nói đi!”
Bộ dáng Sophie có vẻ rất nghiêm túc, nghĩ suốt cả buổi.
“Được rồi, chỉ cần ngươi không thấy chán là được.” Sophie nhún nhún vai.
“Ân, ngươi nói đi!” Gia Á hài lòng ngả người dựa vào ghế.
Sophie bắt đầu nói chuyện với bụng Gia Á………….
“Phản ứng của các sinh vật trong quá trình đun nóng phương trình hóa học cơ bản nhất được chia thành bốn loại, chúng ta có thể dùng kí tự tiếng anh để đơn giản hóa, G là đại diện cho thể khí, L là lỏng, S là rắn, Aq tượng trưng cho dung dịch. Ví dụ như: H2O vô cơ bao gồm hai nguyên tố là oxy và hydro, chúng ta cũng biết nó chính là nước, cái vừa mới nói qua G là tượng trưng cho thể khí, như vậy H2O(g) là đại diện cho hơi nước, rất dễ hiểu đúng không………”
Ách……………trên trán Gia Á bắt đầu xuất hiện hắc tuyến………..Sophie có cần nhất định phải nói về chuyện này không a?
“Chúng ta trước nói tới chuyện đơn giản một chút đi, C(s) + H2O(g) = CO(g) + H2(g), đây có nghĩ là… blablablabla…………….”
“Cái kia, Sophie…………..” Gia Á ngồi dậy.
“Ta đột nhiên nhớ lại hôm nay vẫn chưa hấp thu năng lượng, ta đi trước………….” Gia Á bỏ chạy trối chết.
Sophie bĩu môi nhìn về phía cửa sổ, đề tài này nhàm chán vậy sao?
“Lạc Khả! Lạc Khả!” Gia Á sau khi trốn khỏi Sophie, đi lòng vòng một hồi tới từ đường, Lạc Khả là thủ lĩnh tộc Tát Đức, cũng là trưởng lão, nhất định là người có kiến thức uyên bác, để cậu ta kể một vài chuyện về đại lục Thụy Bá cho cục cưng nghe.
“Sao vậy?” Lạc Khả đang ngồi thiền, nghe tiếng gọi liền mở mắt nhìn Gia Á.
“Ngươi theo ta nói chuyện với cục cưng đi! Ta muốn dưỡng thai.”
Lạc Khả có chút khó hiểu nghiêng đầu, cái gì là dưỡng thai?
“Nói cái gì?” Lạc Khả cũng không biết nên nói gì.
“Tùy tiện, nói một chút về thứ ngươi am hiểu nhất đi.” Gia Á vô cùng thoải mái ngã người lên xích đu, đong đưa qua lại.
“Vậy được rồi…………” Lạc Khả suy nghĩ một chút, bắt đầu nói chuyện với bụng Gia Á……..
“Quan hệ giữa nhân loại và thần là vấn đề từ đời này qua đời khác của bộ lạc Tát Đức, thần tộc sinh ra đã có thiên phú cảm thụ ý chỉ của thần, chúng ta thông qua thiền định có thể liên kết với thần. Vậy thiền định là gì? Định, chính là tập trung, thiền chính là suy nghĩ, là dòng chảy của tâm trí. Thiền định chính là thả lỏng cơ thể, quên đi tất cả suy nghĩ, cảm nhận thế giới, tập trung vào linh tính, huyết mạch tương liên để loại năng lượng kỳ diệu này lưu động trong cơ thể………..”
Ách…………đầu Gia Á bắt đầu mờ mịt, giọng nói Lạc Khả êm dịu, chậm rãi làm Gia Á nghe tới đầu óc choáng váng, hoa mắt, hảo khổ a…………..
“Đến, theo ta cùng nhau thiền định………cảm thụ loại năng lượng này, cảm thụ ý chỉ của thần, cảm thụ blablabla……………….” Lạc Khả ngửa mặt lên trời.
Gia Á cảm thấy rất buồn ngủ, rốt cuộc chịu không được đứng dậy, đỉnh đầu đầy hắc tuyến.
“Cái kia, Lạc Khả, ta cảm thấy có chút đói bụng, ta đi ăn một chút đã!” Tông cửa xông ra ngoài, Gia Á chạy ra ngoài bộ lạc.
Thật là! Gia Á vuốt bụng, sao không có ai có thể nói chuyện bình thường a……………..
“Tắc Vạn!” Thấy ba của đứa con, Gia Á vẫy tay.
“Lại đây lại đây.” Gia Á ngoắc ngoắc ngón tay, Tắc Vạn nghe lời vội vàng chạy tới hầu hạ.
“Sao vậy?”Tắc Vạn còn tưởng Gia Á cảm thấy khó chịu.
“Làm ba của đứa con, ngươi không biết là nên nói chuyện với đứa con tương lai sao?” Gia Á vênh mặt hất hàm sai khiến.
“Nói cái gì a?” Cục cưng còn chưa sinh ra, có thể nghe hiểu sao?
“Nói cái gì cũng được, ta hiện tại muốn dưỡng thai, ngươi phải ủng hộ quyết định của ta, giúp đỡ kế hoạch của ta, ngươi nghĩ rồi làm đi!” Gia Á ra tối hậu thư.
Tắc Vạn cảm thấy phi thường đau đầu, này, y không có kinh nghiệm a.
“Cái kia, cục cưng, xin chào, ta là ba ba của con.” Tắc Vạn xấu hổ nói với bụng Gia Á.
“Ngươi không thể nói gì có giá trị chút đi!” Bất mãn.
“Cục cưng, xin chào, ta là ba ba của con, đồng thời cũng là tộc trưởng bộ lạc Phỉ Tư Thắc, bộ lạc Phỉ Tư Thắc rất lớn mạnh.” Này hẳn là có ‘giá trị’ đi.
“Ngươi không nói được gì có thể trợ giúp cho cục cưng sao?” Tiếp tục bất mãn.
“Cái kia, xin chào cục cưng, ta là ba ba của con, là lỗ đạt có năng lực cực mạnh trong bộ lạc Phỉ Tư Thắc, nếu con cũng là lỗ đạt, ba sẽ giúp con trở thành dũng sĩ ưu tú nhất…………..” Này là trợ giúp cho cục cưng đi!
“Ta đối với sức tưởng tượng cằn cỗi của ngươi thật là hết chỗ nói rồi!” Gia Á hoàn toàn bất mãn, cho Tắc Vạn một quyền.
“Ngươi không thể nói cái gì có sắc thái ảo tưởng, có thể dẫn dắt người ta suy nghĩ sâu sắc một chút không!” Gia Á phát điên.
Sắc thái ảo tưởng…………..Tắc Vạn im lặng một lúc lâu, một hồi sau bắt đầu nói chuyện với bụng Gia Á, vô cùng nghiêm túc nói.
“Cục cưng, xin chào, ta là mụ mụ của con…………..”
Mọi người đổ mồ hôi, cục cưng, dưỡng thai như vậy, con tự bảo trọng mình đi…………….
Chương 44
Một ngày cuối tháng tư, Gia Á cũng như bình thường nhàn rỗi không có gì làm nên đi tới đi lui tìm người dưỡng thai với mình, nghe nói âm nhạc có thể tăng trưởng trí lực vì thế liền nhảy vào lục lọi đống dự trữ của Sophie, gì mà nhạc giao hưởng, hiện đại, đồng quê, Gia Á thử từng cái một, lúc đang hấp thu năng lượng kim loại dao động, áp lực quá lớn làm cục cưng cuối cùng cũng không chịu nổi.
Đột nhiên, Gia Á cả người cứng đờ, sắc mặt nhanh chóng trắng bệch.
“Tắc Vạn! Bụng ta đau quá!” Gia Á cảm thấy bụng mình đang co rút kịch liệt vô cùng đau đớn, Sophie đã nói với hắn ngày sanh đã gần tới nhưng hai ngày nay Gia Á hoàn toàn không cảnh giác, hai ngày trước bụng có đau một chút nhưng cuối cùng cũng không sao.
Nhưng lần này không giống “đau một chút” như trong quá khứ, giống như có một con dao nhỏ trong bụng không ngừng quấy loạn. Tắc Vạn vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, Gia Á vô lực ngã ngồi trên mặt đất, mồ hôi trên trán đổ không ngừng, sắc mặt không còn chút máu trắng bệch như tờ giấy.
“Tắc Vạn, tìm Sophie! Cục cưng muốn ra!” Không ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, Gia Á dù có ngu ngốc thế nào cũng biết sao lại thế này, cục cưng, con không thích năng lượng dao động cũng không nên phản ứng mạnh như vậy a.
Tắc Vạn cũng là lần đầu tiên làm ba ba, thấy thế cũng luống cuống vội vàng ôm lấy Gia Á chạy ra ngoài. Đối với chuyện này tất cả mọi người đều là gà mờ, nhất thời loạn thành một đoàn, ngay cả Sophie cũng có cảm giác vô lực, trên tư liệu chỉ nói làm thế nào để nữ nhân sinh con, hoàn toàn không đề cập tới nam nhân sinh con nên làm thế nào? Cũng không thể trông cậy gì vào bộ lạc Tát Đức…….. Sophie không cần nghiên cứu tư liệu cũng biết nam nhân sinh con chỉ có một đường, chính là, Sophie có chút đau đầu, cái nơi này một đứa trẻ có thể đi qua nổi hay không?
Sophie đã sớm chuẩn bị phòng sinh cho Gia Á, sau khi hắn bị đưa vào, Sophie nhanh chóng đẩy đám người Tắc Vạn ra ngoài, nơi này cần vệ sinh thật tốt. Gây sức ép không biết bao lâu, đứa nhỏ vẫn không chịu ra, Gia Á cảm thấy mình sắp chết rồi, vết thương nghiêm trọng nhất cuộc đời này hắn từng chịu so ra cũng kém cơn đau lúc này.
“Gia Á, cục cưng không ra được, thời gian sinh của ngươi quá lâu, ta cần phải làm giải phẩu.” Sophie thực sự không còn cách nào, chỉ có thể tiến hành phương án cuối cùng.
“Đừng nói giải phẩu, ngươi muốn làm gì cũng được………….” Gia Á vô cùng thống khổ rên rỉ, trong đầu trống rỗng, chỉ cần có thể chấm dứt cơn đau đớn chết tiệt này, muốn hắn làm gì cũng được.
Sophie tiêm một ít thuốc mê, vì loại thuốc này có thể ảnh hưởng tới não bộ của trẻ con nên cậu không dám sử dụng nhiều. Sau khi dùng máy quét vị trí của cục cưng, chương trình hỗ trợ của người máy bắt đầu khởi động, chuẩn bị làm phẫu thuật.
Nhưng lúc dao nhọn tới gần bụng Gia Á, cục cưng cuối cùng không còn nghịch ngợm, giống như cảm nhận được nguy hiểm tới gần liều mạng chui ra ngoài.
“Trời ạ! Sophie!” Gia Á đột ngột nâng người, đau đớn kịch liệt làm cả người hắn run rẩy.
Sophie thấy thế liền ngẩn người, hi vọng sinh sản tự nhiên đã không còn, tới lúc sắp giải phẫu lại xuất hiện kinh hỉ. Đứa nhỏ xấu xa này! Không dùng dao hù dọa thì không chịu ra đúng không!
“Gia Á, có lẽ chúng ta không cần làm phẫu thuật nữa, đã sắp thành công rồi! Cố lên Gia Á!” Sophie nhanh chóng bỏ dao xuống, ngược lại chạy tới giúp Gia Á đỡ đẻ.
Lại gây sức ép tiếp một hồi, lúc bánh bao tròn vo lộ ra, Sophie rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm. Tiểu tử này rốt cục cũng chịu sinh ra! Gia Á bởi vì công hiệu của thuốc mê đã bắt đầu mơ hồ, hắn cảm nhận được cục cưng cuối cùng cũng bình an sinh ra trên đời, cơ thể lập tức mềm nhũn.
Tắc Vạn ở bên ngoài, nghe thấy âm thanh của Gia Á đã ngừng lại, thoáng một cái đã lủi vào phòng.
“Gia Á!” Trong lòng y vô cùng sợ hãi, trước kia khi còn ở bộ lạc cũng có nghe nói nhiều khảm đặc sẽ chết khi sinh con, vừa nghe thấy âm thanh trong phòng ngừng lại, đại não lập tức trống rỗng.
“Tắc Vạn, chúc mừng ngươi, ngươi chính thức trở thành ba ba.” Sophie cẩn thận ôm tiểu bánh bao, tươi cười nhìn Tắc Vạn.
Tắc Vạn nhận lấy tiểu bánh bao, lần đầu tiên ôm trẻ con làm y có chút luống cuống.
“Gia Á……………….” Tắc Vạn đặt cục cưng ở bên người Gia Á, sắc mặt hắn tái nhợt, nhắm chặt mắt thở phì phò.
Gia Á cố gắng tập trung tinh thần miễn cưỡng mở mắt, hắn rất muốn nhìn thấy đứa con của mình, đồng thời cũng muốn xác nhận một việc. Ôm lấy cục cưng, mặt nhăn nhúm như hầu tử xấu xí, Gia Á không khỏi bật cười! Cục cưng không giống những đứa nhỏ khác vừa sinh ra đã khóc lóc, bộ dáng nhắm mắt thật im lặng, hai bàn tay bé xíu khẽ run.
“Là một tiểu khảm đặc.” Tắc Vạn ôm Gia Á cười nói, màu da trắng nõn, cũng không có vằn.
“Trên trán của cục cưng………..” Gia Á thấy trên làn da phím hồng có một ấn ký màu trắng.
“Là dấu hiệu của thần tử.” Sophie nói, ấn ký kia có hình tam giác, bên cạnh có hai điểm nhỏ hình dạng như giọt nước. Có khắc trên bức đồ đằng ở thần điện của đại lục Thụy Bá, là ấn ký của thần tử.
Đang nói chuyện, đột nhiên ấn ký trên trán cục cưng bắt đầu phát sáng chói mắt. Ngay giờ phút này, tất cả cư dân của bộ lạc Tát Đức cả kinh, ngừng lại động tác, giống như bị sét đánh trúng, toàn bộ nhanh chóng tập trung tới thần điện.
Người của bộ lạc Tát Đức vây quanh bên người Thiết Lợi Á, quỳ bên mặt đất trong miệng không ngừng thì thầm tế từ, có thể nhận thấy cơ thể đang lơ lửng trên không trung đang dần dần trong suốt sau đó biến mất, hóa thành một sợi dây ánh sáng. Lạc Khả dẫn theo tộc nhân cùng đi với Thiết Lợi Á đoạn đường cuối cùng này.
Lạc Khả cảm nhận được tiếng gọi của tân thần tử, nơi xuất phát chính xác là chỗ ở của Gia Á.
“Đứa nhỏ của Gia Á thật là tân thần tử sao……………” Cậu trước giờ chưa từng nghĩ tới trường hợp thần tử sinh ra từ ngoại tộc, đây là thần tử đầu tiên được sinh ra thông qua việc kết hợp với bầu bạn.
Gia Á vô cùng kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, trán cục cưng đang phát sáng! Này đại khái chính là triệu hoán mà thần tộc nói đi, tộc nhân của bộ lạc Tát Đức nhất định sẽ cảm nhận được! Bọn họ sẽ tới mang cục cưng đi! Chính là hắn đang bị ảnh hưởng của thuốc mê nên không thể cử động được, nếu nhắm mắt lại nhất định sẽ ngất đi, trước khi chìm vào hôn mê còn kéo lấy cánh tay Tắc Vạn, uy hiếp cảnh cáo.
“Xem chừng con ta, nghe thấy không! Nếu mất một cọng lông tơ, ta hỏi tội ngươi…………..”
Tắc Vạn nghe vậy dở khóc dở cười, cục cưng chỉ mới sinh ra, vị trí của mình đã khó giữ, này về sau thì thế nào a!
Gia Á quả nhiên dự đoán chính xác, hắn vừa mới ngủ mê, bên kia Lạc Khả đã tiến tới, nhìn thấy ấn ký trên trán cực cưng không nói hai lời liền muốn ôm đứa nhỏ đi. Kỳ thật Lạc Khả chưa từng nuôi nấng thần tử, chỉ biết máy móc nghe theo lời trong thư muốn bắt đứa nhỏ đi trước, sau đó sẽ tắm rửa ở thánh tuyền, nhận triều bái và chúc phúc, cử hành nghi thức thanh lọc……………
“Thần tử thuộc về bộ lạc Tát Đức!” Lạc Khả kiên trì nói.
“Nói đùa! Nó là con ta!” Tắc Vạn càng kiên trì hơn, mới nhận được thánh chỉ của Gia Á xong, y dĩ nhiên không để đứa con rời khỏi Gia Á nửa bước, để Lạc Khả ẳm cục cưng đi, Gia Á tỉnh lại còn không làm thịt y mới lạ!
Một đám người giằng co, Sophie không hài lòng nhíu mày.
“Dù có chuyện thiên đại gì, cũng chờ Gia Á tỉnh lại nói sau!” Sophie bắt đầu đuổi người đi.
“Đứa nhỏ này là Gia Á mang thai mười tháng sinh ra, không có Gia Á làm sao có thần tử!” Sophie vừa nói xong, toàn cảnh im lặng một mảnh.
Sophie nói là hoàn toàn chính xác, ngay cả Lạc Khả cũng không có cách nào phản bác.
“Được rồi, vậy chờ Gia Á tỉnh lại nói sau.” Lạc Khả miễn cưỡng đưa ra nhượng bộ.
“Thần tử đối với đại lục Thụy Bá ý nghĩa rất trọng đại, cũng là giá trị tồn tại của bộ lạc Tát Đức, người nên ở cùng một chổ với thần tộc.”
Sophie không cho là đúng khẽ nhướng chân mày, nói với cậu cũng vô dụng, muốn nói thì đi mà nói với Gia Á.
Chương 45
Gia Á hiện tại đang trong thời gian ‘ở cử’, tựa vào trên giường ôm cục cưng im lặng dị thường, cầm một cái muỗng nhỏ đút cục cưng uống nước trái cây. Tắc Vạn làm bộ mặt vô cùng nghiêm túc đứng một bên, còn Lạc Khả là bộ dạng giương cung bạt kiếm.
“Các người đi ta không cản, nhưng thần tử phải lưu lại!” Lạc Khả nói.
“Không có khả năng! Nó là con ta!” Tắc Vạn cười nhạo một tiếng, đây là đạo lý gì cơ chứ, dựa vào cái gì bắt con y ở lại bộ lạc Tát Đức!
Cứ như vậy đoạn đối thoại không có kết quả lại tiếp tục, Gia Á giống như căn bản không hề nghe thấy, bình thản chăm sóc cho tiểu bánh bao ăn, trong lòng thì bạo phát tình cảm mẫu tử, hắn cảm thấy cục cưng của mình là đứa nhỏ tuyệt vời nhất thiên hạ, lúc mới sinh ra làn da nhăn nhúm lại đỏ ửng, hiện tại đã căn ra mịn màng trong suốt, trên trán còn có ấn ký nhìn qua hệt như tiểu thiên sứ.
Ánh mắt cục cưng giống hệt như hắn, đen láy, hiện tại đang lóng lánh nhìn hắn làm Gia Á cảm nhận được vui sướng của người làm ‘cha’. Gia Á thực thích đứa nhỏ, trước kia đã thường xuyên đùa giỡn với những đứa nhỏ, nhưng không thể so sánh với bây giờ, trong ngực là đứa con mình trăm cay nghìn đắng sinh ra.
“Gia Á, thần tử phải ở cùng một chỗ với thần tộc, ngươi không thể mang người đi.” Lạc Khả nói với Gia Á.
Gia Á ngẩng đầu nhìn Lạc Khả.
“Cái gì kêu không thể? Cục cưng là đứa con của ta, ta sinh ra.” Gia Á không khỏi bật cười, đám người này bị tổ huấn gây sức ép đến phát điên rồi.
“Lạc Khả, hiện tại vấn đề RWAR cũng đã có biện pháp xử lý, về sau cục cưng nhất định phải theo ta, không có khả năng nó ở bộ lạc Tát Đức cả đời.” Gia Á bình tĩnh trình bày sự thật.
“Thần tộc của các ngươi nếu nhất định phải đi theo thần tử, vậy liền theo ta cùng nhau rời khỏi Dạ Chi vực.” Gia Á ra điều kiện, để cục cưng lại là điều không thể, những người này nếu nguyện ý đi theo thì có thể, không muốn thì khỏi bàn nữa.
“Không được! Dạ Chi vực là thánh thổ, là nơi duy nhất trên đại lục Thụy Bá có thánh tuyền, rời khỏi đây, bộ lạc Thụy Bá không thể tiếp tục sinh sản.” Lạc Khả nói, phương thức sinh sản của bọn họ và người thường bất đồng, bọn họ phải dựa vào thánh tuyền.
“Lạc Khả, các ngươi vẫn ở Dạ Chi vực cho tới nay, vẫn duy trì phương thức sinh sản gắng bó với huyết mạch thần tộc của thủy nhân loại, không phải vì lí do tìm kiếm tân thần tử sao! Chính là tình huống hiện tại không giống như vậy, ta không phải là người của thần tộc, Tắc Vạn cũng không phải, cái này thuyết minh thần tử không chỉ xuất hiện trong thần tộc, cho dù thông qua kết hợp mà các ngươi nói là ‘tội ác’, cũng có thể sinh ra tân thần tử. Các người rời khỏi nơi này thì có sao?” Gia Á biết tộc nhân của bộ lạc Tát Đức vẫn thờ phụng thủy thần, cho rằng Thiết Lợi Á kết hợp với lỗ đạt là tội ác, vì thế mới bị trừng phạt, làm đại lục Thụy Bá suốt mấy trăm năm qua không có thần tử tái sinh. Trong lòng bọn họ rất khinh thường hành vi kết hợp của lỗ đạt và khảm đặc, cho rằng nó là dơ bẩn.
Bọn họ không phải không thể ra khỏi Dạ Chi vực, mà là chính họ không muốn, bởi vì thế giới bên ngoài đã bị khảm đặc và lỗ đạt chiếm lĩnh, đối với bên ngoài bọn họ chính là ngoại tộc.
“Tóm lại, không có khả năng ta để cục cưng lại, các ngươi có muốn cùng đi hay không, tự bàn bạc lại đi.” Gia Á hạ tối hậu thư, tuy ngôn ngữ không có gì quá khích nhưng thái độ lại vô cùng cứng rắn. Điều này chứng tỏ Gia Á ôm ý tưởng cá chết lưới rách mới nói như vậy.
Lạc Khả trầm mặc, trung tâm của bộ lạc Tát Đức là thần tử, trước kia là Thiết Lợi Á say ngủ, hiện tại là đứa nhỏ của Gia Á. Bọn họ cần có một cột trụ tinh thần mới có thể tiếp tục tồn tại. Nếu Gia Á mang thần tử đi thì thần tộc còn ý nghĩa gì nữa? Chính là nếu đi theo Gia Á, bọn họ phải đối mặt với phương thức kết hợp tội ác kia mà hoàn toàn không có chút kiến thức gì, sự tình gì có thể phát sinh cũng không thể đoán trước được.
Thân là tộc trưởng, gánh nặng Lạc Khả gánh trên vai nặng nề hơn người bình thường, cậu phải suy nghĩ cho tương lai của thần tộc. Nếu Gia Á muốn mang thần tử đi bọn họ muốn ngăn cũng có tâm mà vô lực. Không nói tới những lỗ đạt có khả năng hóa thân thành cự thú, bản thân Gia Á đã có năng lực khống chế kim loại cũng đủ chống cự, còn có người thiết kỳ quái Sophie không bị ảnh hưởng bởi không gian sương mù, nếu thật sự đánh nhau, bộ lạc Tát Đức sẽ không thu được lợi ích gì. Dù sao tộc nhân của bộ lạc Tát Đức trừ bỏ năng lực thần triệu, cũng không còn khả năng công kích nào.
“Lạc Khả, chúng ta coi như cũng thân thiết, đề nghị của ta nên hảo hảo suy nghĩ một chút. Không phải Dạ Chi vực không tốt, mà chính là chúng ta có nhà của mình. Hơn nữa các ngươi cũng không nhất định phải ở đây, thế giới bên ngoài tuy có nhiều nguy hiểm hơn nhưng so với nơi này lại càng to lớn tự do hơn. Các ngươi thật sự cam tâm sống ở một nơi vĩnh viễn chỉ có đêm tối sao!” Gia Á biết Lạc Khả đang rất mâu thuẫn, bộ lạc Tát Đức đã trụ ở Dạ Chi vực mấy trăm năm, trong này không có cự thú, càng không có dã thú biết công kích, trong rừng rậm chỉ có đám thỏ linh tinh, luôn hòa bình chung sống với nhân loại. Nhưng bên ngoài không giống như vậy, nguy hiểm ở khắp nơi. Tộc nhân của bộ lạc Tát Đức so với khảm đặc bình thường cũng không mạnh mẽ hơn bao nhiêu, vấn đề chính là làm thế nào để sinh tồn và sinh sản thế nào, đây chính là vấn đề.
Lạc Khả nghe hắn nói có chút chấn động, thế giới rộng lớn tự do, cậu tới giờ chưa hề nghĩ tới, cũng không dám nghĩ………………
“Gia Á, ngươi cho ta một thời gian, ta cần suy nghĩ một chút.” Thái độ Lạc Khả có chút không kiên định, cậu cần trưng cầu ý kiến các vị trưởng lão, đồng thời cậu cũng cần sắp xếp lại mớ suy nghĩ của mình.
Nhìn bóng dáng Lạc Khả rời đi, Gia Á trừng mắt liếc Tắc Vạn.
“Ngu ngốc, nói suốt một giờ với Lạc Khả cũng không bằng ta nói mấy câu.” Gia Á hừ hừ nói, Tắc Vạn gieo mầm mống vào bụng hắn, hắn bây giờ còn chưa tính sổ! Tuy nhiên mầm móng này cũng không tồi, cục cưng thật sự rất đáng yêu.
“Đúng rồi! Tắc Vạn, cục cưng vẫn chưa có tên.” Gia Á đột nhiên nhớ tới chuyện này.
Tắc Vạn tươi cười ôm lấy Gia Á, còn nói y ngốc, Gia Á làm mụ mụ cũng thông minh chút nào đâu, bây giờ mới nhớ tới chuyện đặt tên cho đứa con.
Cục cưng tên là gì mới tốt? Gia Á đối với chuyện đặt tên cho cục cưng mà có chút buồn bực, hắn không giỏi chuyện này.
Tắc Vạn nói ra vài cái tên, đều bị Gia Á bác bỏ.
“Lam Kì?”
“Rất yếu đuối!”
“Jeff?”
“Tầm thường quá!”
“Lai Gia?”
“Không đủ uy phong!”
“Sophie…………..”
“Đó là tên em trai!”
“Không, ý ta là để Sophie nghĩ đi………………….” Tắc Vạn hết cách liền đem gánh nặng đẩy ra ngoài.
Về phần tên cục cưng, mọi người ra rất nhiều ý tưởng, trải qua công đoạn sàn lọc dài đằng đẵng rốt cục chọn được. Hải Ân Tư, theo ngôn ngữ của đại lục Thụy Bá chính là tân sinh và sức mạnh. Gia Á thực hài lòng, tên này do Sophie đặt, dễ nghe lại uy phong.
Lạc Khả cùng các trưởng lão thương nghị thật lâu, cuối cùng vẫn không có kết quả. Kỳ thật bản thân Lạc Khả ngoại trừ sự sợ hãi còn có một chút tò mò, theo lời của Gia Á cậu nghĩ tới một thế giới bao la rộng lớn, trong lòng cậu có một ngọn lửa chậm rãi bùng cháy.
Bộ lạc Tát Đức đời đời canh giữ mảnh đất này, mấy trăm năm qua không biết bên ngoài đã thay đổi thành bộ dáng gì nữa? Bọn họ không có chút kiến thức nào. Lạc Khả vốn nghĩ cuộc đời mình sẽ giống như tộc trưởng tiền nhiệm, bình thản vô vị, nhưng hiện tại vận mệnh cho họ một sự lựa chọn, Lạc Khả còn rất trẻ, không khỏi có chút khát vọng với sự lựa chọn này.
Các trưởng lão thì vô cùng phản đối dẫn bộ lạc ra ngoại giới, nếu rời khỏi Dạ Chi vực, thần tộc không thể tiếp tục duy trì phương thức sinh sản truyền thống. Bọn họ chỉ còn hai lựa chọn, giống như khảm đặc bình thường kết hợp với lỗ đạt hoặc là diệt vong.
Cuối cùng, Lạc Khả quyết định cho mỗi người trong bộ lạc tự quyết định. Đi theo thần tử rời khỏi Dạ Chi vực, hoặc lưu lại……………… bộ lạc Tát Đức vì tin tức này mà rơi vào khiếp sợ và trầm mặc.
Chương 46
Gia Á quyết định rời khỏi Dạ Chi vực, vì mang thai bọn họ đã chậm trễ trong này suốt một năm rồi. Tuy rằng lúc đầu đã để Á Sắt quay về bộ lạc báo tin bình an, nhưng không biết tình hình bộ lạc hiện tại thế nào? Gia Á bắt đầu có cảm giác nhớ nhà.
Đại đa số tộc nhân của bộ lạc Tát Đức quyết định đi theo thần tử, còn một số ít trưởng lão và tộc nhân quyết định lưu lại cố thổ, dù sao Dạ Chi vực cũng là thánh thổ của bộ lạc Tát Đức, nhất định phải tiếp tục duy trì. Lạc Khả thu dọn đồ đạc, quay đầu nhìn lại quê hương của mình lần cuối đeo bọc hành lý lên lưng, đuổi theo Gia Á—— đang ôm thần tử. Lạc Khả cảm thấy vô cùng khẩn trương và hưng phấn, cậu tin là tất cả tộc nhân quyết định rời khỏi Dạ Chi vực cũng có cảm nhận như vậy.
Lúc tới đây chỉ có vài người rất thoải mái, lúc trở về lại giống như một đại đội hành quân. Gia Á bắt đầu đau đầu, một số lượng khảm đặc khổng lồ thế này về tới bộ lạc Phì Tư Thắc nên an trí thế nào? Nếu không thì cứ nhét họ vào nhà các lỗ đạt độc thân là được rồi. Đúng! Đó là một ý kiến hay! Gia Á nhìn lại đại đội sau lưng mình, lộ ra tươi cười quỷ dị.
Từ một khắc bắt đầu rời khỏi mảnh đất hắc ám kia, tộc nhân của bộ lạc Tát Đức giống hệt như người nhà quê đi lạc vào thành phố, bắt đầu hô to gọi nhỏ!
“Là ánh sáng!”
“Mau nhìn! Kia chính là mặt trời sao!”
“Trời ạ! Là ánh sáng mặt trời, ta có thể nhìn thấy mặt trời!”
Gia Á bị mấy đoạn đối thoại ngây ngốc này làm đổ mồ hôi, đúng vậy, trong bộ lạc Tát Đức chưa có ai thấy ban ngày, bọn họ nhìn thấy mặt trời có cảm giác kinh ngạc như vậy cũng không có gì lạ, chỉ là có cảm giác rất mất mặt.
Rời khỏi mảnh đất hắc ám, một màu xanh thẳm đập vào tầm mắt, mặt trời màu vàng trên không trung, những con dực long cực lớn bay lượn trên không trung, cây cối trước mắt cao hơn mười trượng! Lạc Khả chưa từng thấy qua, trên cơ bản từ đầu tới giờ không thể khép miệng lại được.
“Con mèo thật lớn!” Lạc Khả nhìn thấy một con dã thú thật to nghỉ ngơi trong rừng, vô cùng ngạc nhiên.
“Nó không phải mèo, là cát thắc thú, yên tâm, nó không phải mãnh thú có tính công kích, rất ngoan ngoãn.” Gia Á không dám nói ra lời trong lòng, con này mà cũng xem là lớn sao? thể hình cát thắc thú tương đương một con ngựa, ở Thụy Bá đại lục kích thước cỡ này quả thực nhỏ bé đáng yêu như một con thỏ.
Lạc Khả nhìn tới cái gì cũng một phen kinh ngạc, ngay cả đám lá cây màu xanh cũng nghẹn họng nhìn trân trối, bởi vì lá cây ở Dạ Chi vực toàn là màu trắng. Thật sự nhìn tốt lắm, Lạc Khả ngắt xuống một phiến lá, còn có các loài hoa có đủ màu sắc, trời xanh mây trắng, rừng rậm mênh mông bát ngát còn có rất nhiều sinh vật cậu chưa bao giờ nhìn thấy.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian